Có người bảo : Em chơi vơi quá, gần em đấy mà đôi khi thấy thật xa xôi… Cố gắng mãi cũng chẳng thể nào nắm lấy được những diệu vợi trong em.
Có người bảo : Em chơi vơi quá…Tình yêu với em dễ khiến người ta say và cũng hay làm tỉnh giấc những con tim ngơ ngác. Với em, yêu và xa chỉ cách một tiếng cười.
Em chơi vơi ? Chơi vơi giữa những lựa chọn của mình, những quyết định không bao giờ có bắt đầu hay kết thúc. Giữa lưng chừng nỗi nhớ, em chỉ yêu bằng một nữa con tim.
Mà làm như thế là sai, đúng không em ? Em chưa từng chọn lựa, cũng như khi một ai đó nói lời yêu thương em không “đuổi” cũng chẳng bao giờ “theo”.
Em sợ, em sợ tất thảy những lời ngọt ngào ấy quá mỏng manh để rồi em lại thấy đau, thấy mình như sắp tan biến giữa những nghĩ suy chối từ và chấp nhận. Nếu em chấp nhận phải chăng em chẳng thể nào biết được phía trước con đường là mảnh tình hồng đợi em hay những vết xước đang chờ bóp lấy con tim.
Nên em chơi vơi thật, để đừng thấy giữa niềm vui là nỗi đau, sau tiếng cười là dòng nước mắt. Em sợ ai đó nhìn thấy em yếu mềm khi thấy những vết nứt lớn dần trong những mộng mơ. Và khao khát…nhẹ tênh như giọt sương rơi lưng chừng dưới ánh bình minh.
Em buộc con tim vào sợi tơ mong manh, treo lửng lơ giữa cuộc đời. Chạm vào tơ đứt, tim đau, nên chỉ có thể ngắm nhìn. Em chẳng tìm đâu ra nơi thật vẹn tròn, chỉ cần vừa đủ cho một con tim, một tình yêu bé nhỏ trong em nương tựa vào.
Em sợ quá, cái cảm giác không thể níu giữ, càng không muốn chạy trốn. Cứ thế, quẩn quanh lấy em như cố bắt chiếc bóng hững hờ treo trên bức tường vôi trắng. Giữa những lưng chừng của cuộc đời. Em đã từng...lưng chừng sống, lưng chừng mơ nhưng chưa khi nào đáng sợ như em bây giờ. Em lưng chừng Yêu với con tim cũng thế...chơi vơi.
Chẳng phải người ta cứ bảo : Một nữa trong ta cứ hoài tìm một nữa còn lại trong đời. Nhưng rồi hình như chính em chọn lựa, chính em chấp nhận được có ai đó dù chỉ là một nửa của những ngọt ngào, một nửa lại chìm đắm trong những lo âu, sợ một ngày chênh vênh thì tình yêu cũng mất.
Nhưng đâu có gì là mãi mãi, đúng không em ? Kể cả những cái lưng chừng như thế.
***
Mưa…vuốt nhẹ cái nóng oi nồng tháng 8. Băng băng qua những ngõ nhỏ cuộc đời.
Mưa…chiều chuộng những chiếc lá đã úa vàng còn đợi chút ngọt trong để tìm màu xanh sắc.
Mưa…siết những cánh tay đi tìm nhau , cho bờ vai hoan hỉ đón những nồng nàn .
Mưa…hòa trong những bản tình ca vị trầm buồn và dai dẳng hệt như một ngày yêu thiết tha, một ngày xa mãi mãi…day dứt khôn nguôi.
Mưa…chơi vơi giữa khoảng trời màu tro xám buồn vương trên đôi mắt.
Xa xăm…em nhìn thấy trái tim trôi lưng chừng giữa những giọt tình trong. Đã đi xa thật xa những đợi mong nhưng mãi sẽ chẳng thể nào lại gần đến tình yêu…