Em vẫn yêu, như lần đầu tiên ấy

Anh biết không, mỗi lần thấy bạn bè vui vẻ bên người yêu, em thèm biết mấy! Em cũng cần lắm một bàn tay ai xiết chặt, cần lắm một cái ôm nhẹ nhàng nhưng đủ làm xua đi cái lạnh giá mùa đông, cần lắm ai đón đưa những buổi tan học về!



Mùa đông năm ấy anh đã đến bên em thật nhẹ nhàng! Chúng mình đến với nhau tình cờ như một định mệnh vậy! Năm năm đã trôi qua, hôm nay bao kỷ niệm chợt ùa về trong ký ức em đong đầy, vẹn nguyên và ngọt ngào đến lạ! Em tự hỏi, có phải “Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở” không anh? Em sợ điều đó, sợ một ngày anh sẽ rời xa em mãi mãi, sợ một ngày anh sẽ sống bên em vì trách nhiệm chứ không vì tình yêu nữa, sợ anh sẽ lừa dối em!

Khi đến bên anh, em đã nói: "Em sợ nhất sống bên nhau mà không có tình yêu và em yêu ai cũng mong người yêu chung tình với mình”. Em sống ích kỷ trong tình yêu mà anh! Anh nhẹ nhàng âu yếm em bảo rằng: “Anh cũng vậy!”. Em còn nhớ ngày đó đi dạo cùng nhau, chưa bao giờ anh đưa em đi hết cây cầu… Dù anh chưa làm gì để nói rằng đã phụ tình em nhưng những dòng tin nhắn bí mật, những ánh mắt anh dành cho ai, sự mệt mỏi buồn chán khi đến chơi cùng em… em hiểu rằng, anh đang khát khao rời khỏi em?

Tại sao anh không dám nói lên điều đó? Tại sao anh không làm theo những gì con tim anh thổn thức? Chúng mình ngược nhau quá: anh quá lý trí còn em quá tình cảm! Em hiểu những gì anh đang nghĩ, có khi nào anh ân hận vì đã yêu em quá sớm? Có khi nào anh ao ước mình chưa từng yêu em?

Anh à! Nếu như anh cần một sự tự do, em sẽ ra đi! Dù em biết trái tim em vẫn đập tiếp những nhịp đập cũ! Em sẽ không níu kéo và không giữ nữa – tình yêu mà em đã hết lòng vun đắp… bởi đơn giản vì em biết, anh đã đổi thay! Em cho anh sự tự do nhưng tại sao anh lại không chấp nhận?

Cần lắm một cái ôm nhẹ nhàng nhưng đủ làm xua đi cái lạnh giá mùa đông

Anh biết không, mỗi lần thấy bạn bè vui vẻ bên người yêu, em thèm cảm giác ấy biết mấy! Em cũng cần lắm một bàn tay ai xiết chặt, cần lắm một cái ôm nhẹ nhàng nhưng đủ làm xua đi cái lạnh giá mùa đông, cần lắm ai đón đưa những buổi tan học về! Những cái đó em có thể hy sinh vì trước đây, anh chưa bao giờ làm thế! Nhưng giờ thì sao, anh vẫn bận rộn quá, nguyên tắc quá khiến cho tình yêu của chúng mình tẻ nhạt đến đơn điệu và nhàm chán!

Anh à! Khi viết lên những tâm sự này thì những giọt nước mắt đã tuôn trào nơi khóe mắt, môi em và cũng không biết tự bao giờ, em trở nên yếu đuối đến vậy? Yêu anh, niềm vui, hạnh phúc nhiều nhưng nỗi buồn, nước mắt cũng không ít! Em cảm thấy rằng tình yêu chúng mình lớn thêm năm tuổi không chỉ bằng những hạnh phúc và nụ cười mà còn bằng những giọt lệ của em! Giọt lệ trong những buổi tiễn đưa nhau nơi bến xe, ghế đá; Giọt lệ thấm đẫm những trang thư, nhật ký nhớ nhung; Và thật nhiều giọt lệ của những lần hai đứa giận dỗi nhau!

Anh! Anh luôn nói rằng: "Anh rất yêu em! Với anh, em là tất cả!". Anh có thể cho em một lý giải vì sao anh lại…? Vì sao… suốt năm năm yêu nhau mà thật hiếm khi anh mời em đi chơi với bạn anh, đi dự cưới, đi sinh nhật bạn cùng anh! Cần lắm anh biết không? Nhưng anh vẫn hồn nhiên, thờ ơ với những nỗi niềm đó của em! Anh xấu hổ với bạn bè? Hay…? Em tuy không xinh đẹp lộng lẫy nhưng cũng đủ làm anh tự hào với bạn bè khi giới thiệu em, vậy mà dường như anh muốn giấu em với tất cả mọi người? Tại sao? Tại sao vậy anh? Anh không trả lời được và tự em tự huyễn hoặc rồi nghĩ: "Mình đã yêu mù quáng rồi ư?".

Tại sao anh không biết trân trọng và gìn giữ nó?

Em đã từng hạnh phúc, rất hạnh phúc vì cảm nhận được tình yêu anh dành cho em nhưng có lẽ đó là khoảng thời gian lâu lắm rồi! Khi được gặp lại anh sau một thời gian xa cách của không gian. Đấy là mùa noel 2005… em còn nhớ mãi. Rồi khi em được anh đưa đi chơi vào những ngày cuối tuần, khi em nhận được những lá thư, những tin nhắn tràn đầy tình yêu và nỗi nhớ… Còn giờ đây, anh đã quên tất cả những điều đó; Anh đến với em, gặp nhau chúng ta nói những gì? Thậm chí những tâm tình anh cũng chẳng muốn hiểu em, còn ít hơn rất nhiều so với khoảng thời gian ít ỏi trước kia? Anh nói rằng anh vẫn vậy, thế lỗi là do em? Do em tự huyễn hoặc tình yêu của mình là đẹp như trước kia? Do em tự biện minh cho tình yêu của anh dành cho em. Mà cũng đúng, yêu anh nhưng mọi việc chỉ mình em tự nghĩ, tự hỏi và tự trả lời thôi! Em đã cảm thông rất nhiều vì công việc của anh… lẽ nào anh không biết điều đó? Đến bây giờ khi em suy nghĩ chín chắn hơn em mới nhận thấy rằng dường như mình đang ngốc nghếch!

Anh yêu! Tại sao một tình yêu đã từng rất đẹp, bạn bè ai cũng ước ao lại thành ra thế này? Tại sao anh không biết trân trọng và gìn giữ nó? Tại sao anh muốn em phải ra đi khi trái tim em vẫn lỗi nhịp khi gặp anh? Em nói ra những tâm sự này không có ý trách móc anh mà chỉ hy vọng anh sẽ hiểu em hơn và hãy cùng hâm nóng tình yêu khi còn có thể!

Em vẫn yêu anh như lần đầu tiên ấy
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign