Cát và tình yêu

Hôm nay cuối tuần, lại ở nhà nữa rồi, bỗng dưng em thích nghe nhạc gì đó buồn buồn. Lục tìm trong trí nhớ những bài hát của anh, bỗng thấy nhớ anh đến kỳ lạ.


Một khúc nhạc vang lên, em nghe, ngẫm nghĩ rồi hát theo, í ới trên phòng. Em bỗng nhận ra mình chỉ là một hạt cát nhỏ nằm trong một sa mạc rộng bao la. Hình như đôi lúc chợt nhận ra mình như thế, bởi lẽ muốn thay đổi chút gì đó trong cuộc sống hiện tại mà thấy khó quá, tại sao nhỉ? Hay vì phải chờ gió thổi thì cát mới bay! Người ta vẫn nói, con người có sức mạnh vượt cả thiên nhiên cơ mà, em lại thấy bản thân yếu đuối và kém cỏi quá... Em ước giờ đây, em thật mạnh mẽ...

Sáng nay tâm sự với đứa bạn thân hồi cấp 3, cả hai đứa chung xóm, tên cũng gần gần giống nhau nữa và... hình như, tình cảm của cả hai đều gần giống, luôn không gặp may mắn. Nó kể Nguyệt ơi ta chia tay rồi, nghe buồn buồn. Lạ thật, con người ta khi yêu sao có nhiều lý do để yêu nhau quá, đến lúc chán nhau rồi, thì lại nói vỏn vẹn một câu là "thấy không hợp" Ừm hình như đó là lý do muôn đời để chia tay nhau thì phải, bỗng dưng thấy thương thương con bạn, thấy thương bản thân mình, thương cho con gái, luôn chịu thiệt thòi và nhận về mình phần nhiều những tổn thương và đau khổ sau khi tình yêu ra đi.

Em cũng muốn khuyên bạn quay lại nếu còn yêu, vì nếu không yêu bạn mình đã không buồn, không phiền, không than thở... nhưng chẳng hiểu thế nào em lại bảo nó cứng rắn lên, cố gắng rồi sẽ qua hết. Thà như thế này mà không đau khổ về sau còn hơn cuộc tình đó cứ chông chênh mãi. Đôi lúc em thầm nghĩ, giá như một lúc nào đó em cảm thấy trống trải và hụt hẫng về tình yêu mà cũng có ai đó khuyên như vậy thì sẽ thấy nhẹ nhàng hơn biết bao. Đôi lúc tình yêu đến và ra đi nhẹ nhàng như gió thổi... cát bay, lạ thật, tự nhiên em nghĩ đến cát và gió trong lúc này. Yêu rồi không yêu, thương rồi không thương, ai cũng làm được những điều đó sao em lại không nhỉ? Tại sao em không để nó nhẹ nhàng ra đi như lúc anh mang nó đến.

Anh đã đi, đi xa lắm nhưng hình như với em, nó không phải là cát, cũng không là gió, là cái gì đó nhẹ lắm nhưng không vứt bỏ được, gần lắm mà cũng xa lắm, em không với tới, không nắm lấy tay anh lại được. Em cũng chẳng hiểu mình yêu anh vì điều gì, thương anh vì điều gì, nhớ anh vì điều gì hay bởi vì anh không thương em?

Có lẽ anh nghĩ em muốn làm ngược lại những gì anh muốn, anh muốn quên thì em muốn nhớ, vậy có lúc nào anh muốn nhớ thì em lại quên không? Em "cãi lời" anh hay bởi vì em không thể, không thể quên anh?

Đôi khi em thấy mình thật tệ, không chịu thích nghi với hoàn cảnh mới, cứ ôm khư khư cái cũ dù biết cái cũ có thể không còn phù hợp nữa, hay em đang mơ mộng viển vông nhỉ? Có phải em hoang tưởng, cái gì thuộc về anh khi em làm mất đi, cũng to lớn hết, tại sao mọi người cái gì nhanh đến thì sẽ nhanh đi, em cũng từng nói thế - câu cửa miệng của em mà lần này, nhanh đến nhưng lại lâu đi?

Em vẫn nhớ... nhớ lúc anh về Việt Nam, em là đứa ngủ say đến nỗi khi còn nhỏ, ba bế từ giường này qua giường khác mà không hề hay biết, thế mà bây giờ kể cả 2h sáng anh gọi, em vẫn linh tính, vẫn nghe được tiếng của anh, bật dậy để bật máy lên "Ôla, anh à!", để anh anh hỏi em ngủ chưa, chỉ để nói vu vơ thêm những điều gì đấy đến nỗi đến gần sáng em vẫn không ngủ được vì vui, vì cảm động, vì hạnh phúc... Em mong sao những giây phút như thế kéo dài mãi mãi, rằng anh chỉ nghĩ đến em thôi, rằng một mai mốt gì đó anh sẽ quay trở về thật nhanh, để em được bên cạnh anh mãi, nhiều và nghìn vạn ngày sau chứ không phải chỉ một lần. Em mong như thế liệu có xa xôi quá không? Em biết bây giờ thì thật xa, bởi anh đã xa em muôn trùng khoảng cách địa lý và cũng muôn trùng khoảng cách trái tim nữa.

Em nghe người ta vẫn hay nói, nếu cố gắng, kiên nhẫn thì sẽ ươm được hoa thơm quả ngọt, liệu em có chờ đợi được ngày anh quay trở về, khi bước chân anh mệt mỏi và quay đầu nhìn lại, anh sẽ thấy em, còn em. Em biết, em biết chắc rằng em sẽ đợi được, nhưng liệu anh có quay trở về không?

Em thường khuyên người khác đừng chờ đợi và ôm những cái hi vọng không thuộc về em, thế mà, bây giờ em lại như thế. Phải chăng là nhờ có anh mà em như thế? Em cũng chẳng biết nữa, nhưng em tin lắm, em tin ở ngày mai. Em không quan tâm liệu tình yêu có là vĩnh cửu, chỉ cần thấy còn yêu thì em muốn yêu hết lòng, làm tất cả những điều tốt đẹp cho người em yêu.... Nếu như em không làm được gì cho anh, em sẽ im lặng đi bên cạnh anh theo cách của riêng em, sẽ dõi theo anh bằng mọi sức lực có thể. Vì thế, anh hãy an lòng nhé, cho dù thời gian nào hay ở bất cứ đâu, anh vẫn luôn có một người... chờ và.... đợi... Không nhanh xa như gió nhưng cũng không đủ bao la hoang mạc như cát, em không nhiều mạnh mẽ, cũng không nhiều giỏi giang, nhưng em, nhất định sẽ như là em thôi, em sẽ chờ anh dù có bao lâu đi nữa, em chỉ như... là thế thôi!
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign