Hạnh phúc nhé em, ngày mai sẽ tươi vui như là nắng...

"Phố dài quá anh ơi, đêm cứ hoài bóng tối

Nỗi đau em cô độc rớt bên thềm…"


Lần đầu tiên trong đời em thấy giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt một chàng trai. Chàng là người xa lạ, nhưng nỗi đau trong chàng có điều gì đó khiến tim em thắt lại. Giản đơn, em chỉ nghĩ rằng mình đồng điệu.

Em 18, nghịch ngợm và đáng yêu, em khóc to cho những nỗi buồn và cười vui vì những điều nhỏ nhặt.

Em 18, đón nhận những đau thương nhẹ tênh như mùa thu em mê mệt. Và khi những chiếc lá cuối cùng tan trong gió, em quên mất rằng đã từng vô tình và hờ hững với tình yêu.

Em 18, rung động đầu đời là anh khôn ngoan đầy suy tính. Anh đến với em chỉ bằng một câu nói yêu thương đã khiến cho đợi mong và khắc khoải lấp lánh như những vì sao. Và tình yêu khi ấy cũng như vì sao, sáng rực một khoảng trời nhưng cũng thật xa xôi ngoài tầm với.

***

Bây giờ cũng đã mùa thu…mùa thu rực chín với hoa cúc vàng thoai thoải nơi sườn đồi đầy nắng, mùa thu bơ vơ…khi chiếc lá loay hoay tìm bến đỗ giữa chân trời…Theo gió, gió cũng bỏ mặc đi xa, theo mây, mây cũng trôi về vô tận…Theo anh…lang thang với dấu chân người tình nay đã khác- Là mùa thu em qua 20 tròng trành và chơi vơi đến lạ.

Nếu là em ngày 18, sẽ xòe chiếc khăn tay màu hồng rực rỡ : - Chàng giữ nước mắt nơi đây này kẻo chúng lại đi xa…

Em sẽ…mỉm cười theo cái cách bình yên và hồn nhiên nhất. Cho nước mắt vốn dĩ sợ sự sáng trong sẽ thôi không còn rơi nữa. Và lặng yên, em đứng đó cho nỗi đau nào đấy của chàng thấm vào khoảng không tĩnh mịch, thấm vào đêm để bóng đêm đổ dài xiêu vẹo, thấm vào trời cho lạnh giá sương reo, cho những hao gầy thành sức mạnh buộc chặt một bàn tay.

Là vì em 18, hạnh phúc là điều gì đó mơn man như một trận gió cuốn hoa sữa bay về, nhẹ nhàng và lắng đọng. Em có thể…hạnh phúc vì được yêu, được xa và được nhớ. Hạnh phúc được sẻ chia, ban tặng lẫn hiến dâng không đòi hỏi. Em 18, mạnh mẽ với những cơn đau và cô đơn không còn là lo sợ.

Em tự hỏi…hàng vạn lần một điều nhỏ nhặt : Ngày em 18, sao anh không ra đi để có những điều không kéo dài lê thê như ráng chiều hối hả giữa đồng hoang, có những giọt nước mắt biết dừng lại như một cơn mưa đầu mùa không đỏng đảnh, có những vết xước không cứa sâu vào nơi tận cùng của những khát khao và tin tưởng để dù là gió mùa thu có nhẹ bâng, mây có thơm mùi ngọt ngào kỉ niệm thì em, thì anh đã không phải nghĩ đến nhau bằng vỡ nát.

***

Chàng đã khóc khi em bước ngang qua, bình yên nay trở thành câm lặng. Chiếc khăn tay màu nước mắt, những nghĩ suy không kịp đổi chiều, thấy nhói đau, vì bỗng dưng mình thản nhiên đến lạ. Em qua 20, dửng dưng không níu kéo, cơn đau của em, cơn đau của chàng, tất cả cũng là một màu ghi lạnh khi trời chiều tắt nắng. Em đón nhận vì từ lâu đã chẳng thể chối từ, chàng khóc vì những diệu vợi trong tim còn tươi mới mà nay thành thương đau và khắc khoải.



“Hãy khóc trên vai một người tình

Để mùa thu đừng âm thầm thay lá

Quấn quít đời nhau

Cho tháng năm đừng khẽ khàng đi mất

Chàng hãy nhìn em

Và cơn đau lạc mất

Đôi tay này…cho những lúc lòng đau…”

Em đã bỏ rơi chàng hay đã bỏ rơi chính con tim mình nơi ấy?

Em qua 20, mùa lặng yên và bất biến với nắng màu hoa cúc, nhàn nhạt và phôi phai. Phố trở mình, đớn đau và khó nhọc…Em trở mình, đánh mất cả thời gian.

Anh đã đi vào em 18, đã đi theo những mùa 18…Em bây giờ, lặng lẽ giữa một cơn say.

Em nghĩ đến anh khi thấy chàng nơi đó như em thấy cả mình trong một giấc chiêm bao. Đến khi nào chàng sẽ quên để em thôi đừng nhớ, đến khi nào anh sẽ xa để lòng em không còn cay đắng.

Em qua 20, chàng đã khóc, em đau, và anh không còn đây nữa…
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign